A-la-hán là gì?

A-la-hán (Pali: Arahant), dịch là Ứng Cúng hay Vô Sanh, là quả vị Thánh cao nhất và cuối cùng trong bốn quả vị giải thoát.

Một vị A-la-hán là người đã đoạn trừ hoàn toàn toàn bộ mười kiết sử, bao gồm cả năm thượng phần kiết sử (uddhambhāgiyāni saṃyojanāni) - những sợi dây trói buộc vi tế nhất vào các cõi Sắc và Vô Sắc.

Vị ấy đã hoàn thành phạm hạnh, việc cần làm đã làm, đã đặt gánh nặng xuống, đã đạt được mục đích tối hậu, đã đoạn tận hữu kiết sử, và giải thoát hoàn toàn nhờ chánh trí. Vị ấy đã chấm dứt hoàn toàn vòng luân hồi sinh tử.

Năm Thượng Phần Kiết Sử được Đoạn Trừ

  1. Sắc Ái (Rūpa-rāga): Sự tham ái, đắm nhiễm vào các cõi thiền Sắc giới.
  2. Vô Sắc Ái (Arūpa-rāga): Sự tham ái, đắm nhiễm vào các cõi thiền Vô sắc giới.
  3. Mạn (Māna): Sự kiêu mạn, so sánh vi tế “ta là”.
  4. Trạo Cử (Uddhacca): Sự phóng dật, dao động vi tế của tâm.
  5. Vô Minh (Avijjā): Sự không thấy biết chân lý Tứ Diệu Đế, là gốc rễ của toàn bộ luân hồi.

Con Đường Tu Tập Chắc Chắn

Con đường từ A-na-hàm lên A-la-hán là giai đoạn cuối cùng, đòi hỏi sự quân bình hoàn hảo và sự phát triển đỉnh cao của toàn bộ 37 Phẩm Trợ Đạo. Đây là con đường chắc chắn nhất, được Đức Phật giảng dạy trong rất nhiều bài kinh.

Bước 1: Nền tảng của A-na-hàm

Bước 2: Phát triển song hành Định và Tuệ (Samatha-Yuganaddha)

Đây là cốt lõi của con đường. Định và Tuệ phải được phát triển như một cặp đôi, hỗ trợ lẫn nhau.

  1. Làm chủ các tầng Thiền Định (Samatha):
  2. Phát triển Tuệ Minh Sát (Vipassanā) lên mức tối thượng:

Bước 3: Đoạn trừ các Kiết Sử Vi Tế

Khi trí tuệ minh sát đã thấy rõ bản chất vô ngã của ngay cả những trạng thái tâm cao cấp nhất, các kiết sử vi tế cuối cùng sẽ bị nhổ bật gốc:

Bước 4: Đốn ngộ và Chứng đắc A-la-hán

Vị ấy đã trở thành một bậc A-la-hán, một bậc Thánh vô học, đã hoàn thành con đường. Đây chính là con đường chắc chắn nhất, kết hợp sức mạnh của Định để làm lắng dịu tâm và sức mạnh của Tuệ để cắt đứt phiền não.